Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Phận Hồng Nhan (P.2)


Có lẽ nỗi cô đơn mãnh liệt nhất không phải là khi ta chỉ có một mình, mà chính là khi xung quanh ta có rất nhiều người nhưng chẳng một ai nghĩ và cảm nhận đến cảm xúc của bản thân mình.

-“Cô Ngọc! cô mau giúp tôi xử lý tệp hồ sơ này, tôi cần chúng hoàn thiện để gặp khách hàng vào đầu giờ chiều nay đấy”.
-“Dạ! sếp yên tâm, em làm một thoáng là xong đấy mà”.
-“Chị làm không xong là trưa nay ăn đống tài liệu đó thay cơm nhé, haha”- Một đồng nghiệp chung phòng nói.
-“Dễ gì có chuyện đó xảy ra nè, hihi”

Phòng làm việc của tôi thông thoáng, ánh mặt trời dịu nhẹ soi sáng qua ô cửa sổ được che chắn bởi tấm màn sáng màu. Thiết kế phòng sang trọng, trang trí bắt mắt với những chậu cây xanh sặc sỡ. Và thoải mái hơn khi được làm cùng với những đồng nghiệp từng là bạn học chung với mình.
Công việc cứ thế thấp thoáng thời gian trôi, thích nhất là những buổi nghĩ trưa được ngồi tụm với nhau ăn uống, trò chuyện và chia sẽ cho nhau về cuộc sống xung quanh của mọi người. “Kể lại thì cũng đã 7 năm rồi từ lúc bé Mi được chào đời, biết bao nhiêu nỗi ám ảnh vẫn cứ vùi sâu trong lòng mà mỗi khi nhớ lại luôn khiến mình sởn gai óc.”
Ba tháng sau khi em bé chào đời, bụng tôi đã xẹp xuống hắn, cảm giác nặng nhọc được gỡ bỏ khiến cơ thể tôi khá thoải mái. Công việc chính của tôi giờ đây là chăm lo cho em bé và nội trợ cho gia đình. Cả gia đình chồng thì vẫn thế, vẫn luôn đi sớm về muộn vì tính chất công việc, điều khiến tôi thắc mắc là ngay cả anh cũng thế?.
Tôi vẫn chưa kể cho mọi người biết, chồng tôi từng học khoa quản trị kinh doanh, anh vẫn mơ ước được mở tiệm mua bán xe máy cho riêng mình. Có lẽ vì ước mơ ngược với tâm nguyện của mẹ nên tôi thường xuyên phải nghe những cuộc cãi vả không đáng về công việc của hai người. Anh hiện tại đang giữ chức trưởng nhóm, là nhân viên tư vấn sale field cho công ty “I care”, thu nhập của anh cũng khá tốt. Anh làm cũng được 2 năm rồi kể từ lúc tốt nghiệp, nhớ lại trước khoảng thời gian tôi sinh bé Mi, anh vẫn luôn đi sớm về sớm. Anh yêu thương tôi và luôn luôn hỏi han đến tình trạng sức khỏe của tôi, lúc tôi cần là sẽ có anh kề cận. Bất chợt hôm nay lại suy nghĩ tới anh, đúng giờ tan ca thì đã thấy anh về. Nhưng có những hôm anh về trễ, về trễ đến tận tám giờ tối hơn mới về. Tôi có gọi điện cho anh, anh bảo anh có khách hàng cần phải hỗ trợ, tôi thấy anh mệt và cố ý lãng tránh nên không cố gặng hỏi thêm nữa, anh ăn uống, tắm rửa xong vội lên lầu ngủ. Cứ thế thời gian trôi, chuyện chăn gối của chúng tôi cũng không thường xuyên xảy ra, cứ mỗi lần tôi tỏ ý ra hiệu cho anh thì anh lại tỏ vẻ mệt mỏi và cố ý lôi công việc ra làm rồi tranh thủ ngủ sớm. Nhiều lần như vậy, tôi cảm thấy tụt hứng và không thiết nghĩ đến việc đó nữa.
Cuộc sống của tôi chật vật hơn từng ngày, mỗi tối em bé khóc tôi lại phải thức dậy dỗ bé, mẹ chồng tôi thì khó, bà không thường la mắng tôi nhưng lại nói những câu rất khó nghe khiến tôi không được thoải mái. Có lần tôi có hẹn đến buổi tiệc với bạn bè, lúc đó bố mẹ chồng được dịp nghĩ lễ nên tôi chớ­p thời cơ nhờ vã ông bà nội giúp giữ cháu. Tối về lại ăn một trận la mắng linh đình vì em bé cứ đòi mẹ suốt, không ai giỗ nín được. Từ đó cuộc sống của tôi mọc rễ mãi trong ngôi nhà lạnh lẽo này.
Có những buổi tiệc họp mặt bên gia đình chồng vẫn hay diễn ra, nào là học trò cũ của ba mẹ chồng đến thăm, nào là đồng nghiệp hai người, những buổi tiệc thường niên, tiệc sinh nhật, đám giỗ v..v… tôi luôn là người phải còng lưng ra trang trí từ khâu chuẩn bị, phục vụ và dọn dẹp mọi thứ khi tiệc tàn. Đôi lúc còn nhận lại những ý kiến không tốt từ mẹ, bà luôn tìm cớ bắt bẻ tôi đủ điều, đủ mặt  
Ngày qua ngày, tôi như bị tự kỉ nặng, người chồng tâm lý, gần kề bên tôi giờ đây còn đâu nữa? Tôi đang cô đơn một mình trong mối quan hệ vợ chồng và nàng dâu, bạn bè của tôi khi đó chỉ có là những bà chị hàng xóm buổi sáng thường đi chợ chung. Sáng sắp xếp buổi sáng, trưa nấu cơm chăm con, chiều làm việc nhà và nấu cơm tối cho cả gia đình. Mỗi ngày của tôi chỉ đều đặn trôi qua như thế, kể cả việc thiết tha trò chuyện cùng chồng cũng không còn được anh đáp ứng nữa. Có lẽ nỗi cô đơn mãnh liệt nhất không phải là khi ta chỉ có một mình, mà chính là khi xung quanh ta có rất nhiều người nhưng chẳng ai nghĩ và cảm nhận đến cảm xúc của bản thân mình.


-“Em mà là chị chắc em khùng nặng đó chị Ngọc, sao chị vượt qua được hay quá vậy chị “
Tôi cười thầm với câu nói bông đùa vừa rồi, tạm lẫn tránh câu chuyện khi có một đồng nghiệp xen ngang kể về câu chuyện của cô ấy.  Với tôi, được đi làm cùng bạn bè như bây giờ đã là một ân huệ lớn mà cuộc đời ban tặng cho mình.



Còn nữa…
K.S Bách Diệp Thành

              




Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

Phận Hồng Nhan

Tại buổi lễ tôi đã khóc không ít lần vì hạnh phúc, tôi đã có một tuổi thanh xuân trọn vẹn, đã có một người chồng hoàn hảo hứa hẹn một cuộc sống sung túc về sau 

- Ăn mau đi con mẹ chở đến trường, còn cho kịp giờ làm nữa nè -


Ở cái ngưỡng 35, 40 này đối với tôi mà nói nó chính là khoảng thời gian tôi được giam lỏng. Gọi là như thế bởi vì hầu hết thời gian mỗi ngày của một người vợ là dành cho công việc, chăm sóc gia đình chồng con, lo toan việc nhà không chỉ bên nhà chồng mà còn có nghĩa vụ chăm sóc ba mẹ ruột.. Và có lẽ với tôi hiện tại, những việc đó giờ đây đã là quá xa vời. Người ta thường nói :“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, một số hoàn cảnh mà tôi phải cố gắng thích nghi đôi lúc tự bản thân mình cảm thấy là rất khó khăn. Nhìn những người ngoài cuộc trong lòng lại tự thầm tủi thân rồi lại thầm trách số phận, nhưng tôi biết được dù đứng ở vị trí nào cũng sẽ có những cái gọi là sự phiền muộn, chúng khác nhau và cũng chẳng giống nhau ở những cách nhìn. Có những lúc ngồi thẫn thờ, thẫn thờ nhớ về những ngày xưa, nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp mà những suy nghĩ khi đó chỉ để quan tâm chính bản thân mình, rồi lại nhớ lại khoảng thời gian khủng khiếp đã qua và giờ đây đã tích đủ mạnh mẽ để tự vững trên lập trường riêng của mình.
Tuổi 20 phơi phới ngập tràn nắng hồng, tôi có một tuổi trẻ đẹp như mơ, tôi sống nhàn hạ vui vẻ qua những tháng ngày hạnh phúc cùng ba mẹ và bạn bè. Là con một trong nhà, con gái rượu, tôi được gia đình chiều chuộng hết mực, hàng xóm xung quanh vẫn thường hay khen tôi, một đứa con gái xinh đẹp và hiếu thảo và ba mẹ tôi vẫn luôn tự hào về điều đó.
Lấy chồng, cái tuổi phải trưởng thành cũng rồi cũng đến. Tôi cố gắng tránh những câu hỏi vẫn luôn được lặp trong những buổi tiệc. Vì vẫn chưa muốn lấy chồng nên tôi viện cớ học lên cao hơn, tôi xin được đăng kí học đại học nhằm muốn sống tiếp cuộc đời bình dị của mình để tránh những câu hỏi mà tôi chưa bao giờ có ý muốn trả lời. Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến thôi.
Lên đại học, tôi hẳn nhiên được lọt vào tầm mắt của rất nhiều chàng trai. Hằng ngày đến trường tôi luôn được những bạn nam cùng khóa bắt chuyện, những bậc tiền bối khóa trên lại càng sôi nổi hơn, không ít người buôn lời gạ gẫm khiến tôi sợ đến phát khiếp nên lúc nào tôi cũng có đám bạn kề cận xung quanh.
 
            Và tôi đã được gặp anh, người chồng của mình chỉ với một ánh nhìn đầu tiên. Anh là sinh viên khóa cuối của năm, là một chàng trai trẻ tuổi với tương lai đầy tươi sáng. Năm tôi học đại học năm 2 cũng là lúc anh tốt nghiệp. Anh tỏ tình với tôi và cả hai đã chính thức quen nhau cũng như ra mắt hai bên gia đình. Gia đình anh thuộc tầng lớp giáo dục cao và cả ba mẹ anh đều là giáo viên, tôi biết trước rằng nếu tôi theo anh về thì chắc chắn cuộc sống của tôi vô tình sẽ trở nên nghiêm khắc hơn và tôi luôn lo sợ về điều đó. Nhưng tình yêu mãnh liệt trong anh vẫn luôn khuyên nhủ tôi, anh luôn cho tôi động lực để đối mặt với nó và cũng hứa sẽ luôn bên cạnh tôi dù có chuyện gì xảy ra.


            Lên đại học năm 3, việc học vẫn còn dang dở thì vô tình tôi mang thai đứa con đầu lòng với anh. Sau vài tháng đầu phát hiện, tôi lo lắng kể cho anh biết thì anh có vẻ như không được hài lòng.

-“Anh đã phòng ngừa rất kĩ lưỡng, làm sao có thể như thế này được”
Tôi không nói gì thêm, chỉ biết quay lưng mà khóc nghẹn một mình. Biết là vô tình làm tôi tổn thương, anh nhẹ nhàng tiến đến ôm sau lưng tôi và bảo rằng anh xin lỗi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ nên anh không kiềm được. Sau đó anh hứa sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cùng tôi.
            Chuyện rồi cũng đến tai ba mẹ tôi và gia đình chồng, sau cùng hai bên tổ chức đám cưới, mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên và ngày thành hôn cũng chính là ngày tôi có được những cảm xúc thăng hoa nhất. Tại buổi lễ tôi đã khóc không ít lần vì hạnh phúc, tôi đã có một người chồng hoàn hảo hứa hẹn một cuộc sống sung túc về sau, tôi không mơ ước gì hơn nên đó chính là tất cả những thứ tôi luôn muốn có và đã đạt được nửa chặng đường.
            Cuộc sống vỏn vẹn hai chữ hạnh phúc… Và thật chỉ vỏn vẹn được một thời gian thôi, đôi lúc cảm thấy ngỡ ngàng tự hỏi tại vì sao nó lại ngắn như thế?
            Tôi về nhà chồng, sống cùng gia đình anh và cùng chăm dưỡng đứa con của mình. Công việc của tôi đơn giản là sáng dậy làm bữa sáng cho gia đình, phụ dọn việc nhà , cơm nước và trông nhà khi mọi người đã ra ngoài hết. Tôi cũng đã tạm hoãn việc học của mình để về làm dâu, những lúc nhớ nhà tôi thường bắt xe về nhà mẹ để tụ họp. Cuộc sống an nhàn cứ thế trôi qua với tôi.
            Bụng của tôi một dần to hơn, tôi luôn được mẹ chồng dẫn đi khám thai định kì và thật sự tôi luôn có trạng thái lo sợ khi phải đối diện với người mẹ chồng của mình.Bà là một người rất kĩ tính, luôn căn dặn tôi nên làm thế này, không nên làm thế kia, những lời nói của bà rất có uy quyền và ẩn ý nên tôi phải luôn tinh tường để hiểu mà làm cho đúng. Rồi chuỗi ngày đen tối đối với tôi cũng đến, tôi siêu âm được nhận diện là một bé gái. Mẹ chồng tôi biết được lộ hẳn vẻ không vui, ba chồng thì vẫn luôn trạng thái mệt mỏi khi từ trường về và ông có vẻ ông quan tâm lắm đến giới tính của cháu mình.
- “Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng” con gái ba có phước mới đẻ được con gái đó đầu lòng đấy nhé – cha ruột tôi khen.
-“Ôi! chắc chắn cháu mẹ nó sẽ xinh đẹp như con” - mẹ tôi cũng khen.

Đợt về quê lần này thăm cha mẹ cũng là đợt cuối của năm và sau đó tôi sẽ về nhà chồng dưỡng thai cho đến lúc sinh nở. Thú thật tôi rất nhớ nơi sinh thời của mình, cảm xúc ùa về nhớ thương căn phòng đã gắn bó với mình bao năm qua nay đã trống lạnh. Xa cha mẹ bao nhiêu thì lúc gặp gỡ lại nhớ thương họ bấy nhiêu. Vội trách mình ăn học chưa tới nơi, chưa làm được gì báo hiếu cho cha mẹ đã vội lấy chồng, làm con xứ người. Vẫn nhớ rất rõ ngày chia xa đó đã ôm mẹ tôi vào lòng khóc ngon lành.
            Tháng 11 năm đó tôi hạ sinh con gái của mình, bao cảm xúc dâng trào khi được tận mắt trông thấy và tận tay ôm đứa con bé bỏng. Bên ngoài phòng hộ sinh là sự chờ đợi căng thẳng, lo lắng của hai bên gia đình đều đã thở phào nhẹ nhõm và vui sướng khi nghe được tiếng khóc đầu đời của đứa cháu. Mà chắc cũng chẳng ai để ý đến việc mẹ chồng tôi bận phải tham dự buổi họp quan trọng trong trường để lấy lý do tránh mặt đâu. 


            Xoảng” - Tiếng đĩa vỡ làm tôi từ trạng thái vô hồn phải giật bắn -
-“Ui, tay con trơn mỡ quá, lỡ làm vỡ đĩa rồi mẹ! Con xin lỗi” - 
Nhìn lên đồng hồ đã 7 giờ kém 5 rồi, tôi vội tìm chìa khóa xe và gọi lới con gài mình rồi bảo :”con với cái, thôi để đấy tối về mẹ dọn, xuống mau mẹ chở đi học này, trễ giờ rồi”.
Lái xe chở con gái đến trường cấp 1, tôi lại đánh vòng về công ty để kịp giờ làm của mình.
… Còn nữa


Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Đánh Đổi Để Trưởng Thành

"Có gì đó ấm áp thật đấy, người ta bình yên thì mình cũng bình yên"

       Uh! Đã lâu rồi tôi không thường xuyên ở nhà.
Không phải là tôi chán ở nhà, mà là thấy nơi mình ở bỗng có gì đó khá xa  lạ. Nghĩ hè, nên tôi dư từng ấy những khoảng  thời gian, tôi dành hầu hết thời gian rỗi để đi, tôi thích đi dạo xung quanh khu tôi sống, tôi cũng thường dùng thẻ học sinh của mình để bắt những chuyến xe bus xa, ngồi ngắm những con phố xa lạ mà tôi chưa từng biết. Tôi không về nhà nhiều nữa, họa chăng chỉ về tắm, ăn, và leo lên giường ngủ cho qua ngày, rồi lại đi đâu đó không biết. Những lý do tôi cố lãng tránh với gia đình thường là đi học thêm hoặc sang nhà bạn, thế thôi.
Tự kỉ là thế nên cũng không ít lần tôi gặp những tên móc túi, cướp đường hay thậm chí là mấy tên nghiện bỡn cợt mình. Nhưng những điều ấy chẳng thay đổi thói quen vốn ngấm vào tâm trí, tôi chỉ cẩn thận hơn và vẫn đi nhiều hơn. Sẽ có người cho rằng tôi ghét nhà mình, sự thật là không bao giờ có chuyện đó! Tôi yêu quí gia đình của mình, tuy ba mẹ đi làm sớm tối, nhưng rồi tụ họp đầy đủ tôi lại cảm thấy bình yên và ấm áp lắm. Chỉ là những ngày này tôi cảm thấy chán chường, ở nhà đối với tôi chính là cảm nhận sự gò bó, khô khan, cảm giác lẻ bóng một mình với đống sách vở sẽ không khiến tâm trạng tôi tốt hơn. Bạn bè đua nhau đi học, học ngày học đêm, chúng nó bảo tôi đi học cùng nhưng tôi lại ngán ngẩm từ chối. Cuối năm cấp III, có lẽ là một bước tiến quan trọng cho cuộc đời của mỗi người nhưng với tôi mọi thứ mà tôi cảm nhận thật sự rất vô vị, không thể phủ nhận việc tôi thật sự đã chán học. Điều tôi không thể hiểu là bọn họ lấy đâu ra cảm hứng để hăng say học tập đến như vậy? Những con chữ, những điểm số ấy có gì thú vị mà sao ai cũng cố gắng vì nó thế ? Mà họ đã tìm động lực bằng cách nào và đã bắt đầu từ đâu vậy? Tôi muốn có được những câu trả lời đó, tôi khác họ như thế nào mà họ làm được quá nhiều còn tôi lại vùi đầu vào những suy nghĩ đầy mỏi mệt, tưởng chừng chẳng còn lối thoát. Tôi cố gắng giải tỏa đống suy nghĩ nặng nề ấy bằng cách đi đến những nơi xa lạ, thoáng đãng.
 Một ngày chiều như mọi hôm, khi nắng hạ đã dịu nóng, tôi quyết định chọn địa điểm ven hồ bước dạo cho khuây khỏa. Mặt hồ êm ả, gió đẩy nhè nhẹ gợn lên những dao động thẳng đều, người người trong công viên đi bộ đã bắt đầu đông hơn, ngồi một mình trên hàng ghế đá, tôi tách biệt với tất cả bằng chiếc headphone lúc nào cũng cắm vào tai vang lên những giai điệu mà mình thích. Từ lúc nào mà cái tính cách vô tư gần gũi của tôi đã bị thay thế bởi sự bất cần mà ai nhìn cũng chả muốn lại gần. Cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ, rồi thì tôi cũng sẽ lọt thỏm giữa bao con người đang đi lại kia, chẳng được biết tới, chẳng được hình dung. 


- Chị … Chị ơi!

       Ngay lúc tôi không còn gì để nghĩ đến nữa thì một tiếng gọi trong trẻo vang lên át cả tiếng nhạc than vãn trong tai 

- Cậu nhóc, em cần gì thế? 

- Em không thấy anh trai em đâu. Chị có thể cho em mượn điện thoại để gọi điện được không ạ?

- Ừ được! – Tôi rút tai nghe ra khỏi điện thoại – Em có nhớ số không, đọc đi chị gọi cho. 

       Cậu nhóc lém lĩnh đọc một mạch số điện thoại khiến tôi kinh ngạc, tuổi nhỏ như vậy mà bị lạc không khóc, lại rất bình tĩnh thuộc số người thân để nhờ gọi. Nếu là tôi chắc phải khóc thét lên giữa dòng người đông đúc vì sợ hãi. Một lúc sau tôi thấy một cậu con trai một tay cầm chiếc điện thoại cũ, một tay đẩy chiếc xe gì đó từ xa đi đến. Nhận ra anh trai, cậu bé chạy đến ôm chặt lấy anh khóc ầm lên. Giờ mới khóc đấy sao?! Người anh vỗ nhẹ vào mông trách cậu bé mãi chạy đi chơi để rồi  bị lạc. Nhìn cảnh đó, tôi vừa cảm động, vừa buồn cười.
- Cảm ơn chị đã giúp đỡ thằng bé! Thật may quá! - Người anh quay sang tôi.
- Không có gì đâu! Cu cậu nhỏ vậy mà kiên cường quá, sao có thể không giúp được chứ? Với cả, em vẫn còn là học sinh, anh không cần phải khách sáo ạ!- Có vẻ thấy người ta chững chạc, tôi nghĩ mình không thể lớn tuổi hơn được.
- Ôi xin lỗi, không ngờ lại trẻ đến thế! Nhìn lớn quá mình cứ xưng bừa thôi.
       Không biết đây là người thứ mấy chục nghĩ tôi lớn, hay một cách thẳng thắn là già hóa rồi. Nhìn sang cu cậu đang nghịch cái xe của anh trai, giờ tôi mới để ý cái xe đó có chữ  “Chè”. Ngạc nhiên thật, một chàng trai trẻ tuổi, khỏe mạnh như vậy mà lại đi bán chè dạo. Tôi quay sang nhìn hai anh em họ với bộ quần áo cũ nát, có lẽ họ rất nghèo. Ấy vậy mà anh em họ rất niềm nở còn định mời tôi một cốc chè to tướng thay như lời cảm ơn, tôi từ chối nhưng vẫn gọi một cốc chè trả tiền hẳn hoi. Món chè “dạo” này rất ngon, ngọt mát và sạch sẽ. Nhiều người đi qua cũng dừng lại mua một cốc, tôi thấy nụ cười rất vui trên gương mặt hai anh em họ khi khách đông. Có lẽ vì khá đắt hàng nên anh em họ lạc nhau là thế.
- Khu công viên này em hay đi bộ và cũng thấy khá nhiều hàng chè, nhưng chưa thấy anh bao giờ. Rất ngon và đắt khách đấy! - tôi bắt chuyện.
- Anh mới đến bán, chứ hàng này người ta quen rồi em ạ! Người ta vẫn đến đông là vui rồi, anh còn sợ vì anh mà hàng này bị ế cơ!.
       Giọng nói điềm đạm nhưng vẫn có một chút bông đùa làm tôi nhận ra đây là một người dễ gần và thú vị. Tuy nhiên không hiểu sao tôi lại không muốn nói thêm nữa, có cảm giác những điều tôi hỏi chẳng được vui. Tôi lại muốn biết vì sao anh lại phải đi bán chè dạo, trong khi tôi nhìn anh rất thông minh, lại trẻ, cứ ng đang đau đầu về việc học giống tôi chứ? Tôi cũng muốn biết vì sao anh lại vừa bán chè vừa trông em như vậy… Rồi lại thôi, chuyện của anh em họ, mình chỉ là người qua đường thì biết làm gì chứ.

- Anh Đỗ Xanh nói phét! Anh không bao giờ làm ế hàng đâu chị, anh ấy bán hàng còn giỏi hơn mẹ nữa chị ạ. – Cậu em trai bỗng lại gần tui ba hoa cái miệng, có vẻ như cu cậu rất thích tôi.  
- Ồ! Vậy là anh trai em đi bán hàng cho mẹ à?
- Dạ vâng ạ! mẹ em bị ốm rồi, không nấu chè đi bán được. Nhưng anh Đỗ Xanh cũng nấu ngon lắm, sáng sớm là anh đã dậy đi chợ nấu chè và bữa sáng cho em và mẹ, rồi lại chạy đi bán để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ nữa. Sau này em lớn em cũng đi bán chè, em sẽ bán giỏi hơn anh cho coi! - Vẻ ngây thơ vô tư của nó khiên tôi không nhịn được cười.
- Nè, tên anh ấy là Đỗ Xanh vậy có phải anh ấy rất thích ăn chè đỗ xanh không hả em – tôi lém lỉnh hỏi.
- Dạ đúng rồi chị! Anh Đỗ Xanh rất thích ăn chè đỗ xanh, anh ấy nấu đỗ xanh cũng ngon nữa, ngon hơn đỗ đen nhưng em lại thích ăn chè đỗ đen hơn. 
- Vậy tên em là Đỗ Đen rồi ?
- Ai cũng bảo em thế, à mà em không có đen như anh Đỗ Xanh, da em trắng, em thích làm Đỗ Trắng! 
       Tôi cười đến sảng khoái, còn anh Đỗ Xanh thì chỉ biết ngớ ngn bất lực nhìn thằng em, nhưng tôi biết anh cũng đang muốn cười lắm. Mấy vị khách xung quanh cũng mỉm cười, cậu nhóc đáng yêu thật. Hiếm khi mà tôi cảm thấy vui như vậy, niềm vui trong trẻo tự nhiên mà đến. Niềm hạnh phúc có lẽ thật nhỏ nhoi, nó khiến tôi quên đi nỗi cơ đơn lặng lẽ vốn có. Không còn vẻ mặt sợ sệt như ban nãy nữa, cậu bé rất vô tư hỏi chuyện tôi và tôi cũng hòa nhập trở thành một người bạn bé bỏng để vui đùa cùng cậu như thế. Hôm ấy, tôi đã về nhà sớm.

Mấy hôm sau, tôi không còn lang thang một cách vô mục đích nữa. Tôi thường tìm đến hàng chè dạo của hai anh em Đỗ Xanh - Đỗ Trắng. Khác hẳn vẻ mạnh bạo khi nhờ tôi gọi điện, Đỗ Trắng rất hồn nhiên, nói nhiều và láu lỉnh như bao đứa trẻ khác. Thằng bé rủ tôi chạy khắp hồ mà không biết mệt, té nước hồ mà chả quan tâm nước có sạch hay không, lấy cành cây chọc chọc vẽ xuống đất biết bao là hình thù ngộ nghĩnh. Thiết nghĩ cũng thấy mệt cho người anh trai khi phải trông một cu cậu nghịch ngợm thế này, tôi dị cũng chẳng kém nó nhưng sức đâu được như thế. Cứ được một lúc là phải hò hét nó dừng, rồi lại lôi nó đi đến nhà vệ sinh công cộng để rửa sạch tay chân mà mệt ốm người ra được. Nhưng tôi lại không thấy chán, có thể vì tôi mến thằng bé và xem nó như em trai của tôi vậy. Mặc dù có nghịch phá đến cỡ nào thì con nít vẫn chỉ là con nit thôi, chỉ cần một gói bim bim là có thể dụ được nó ngồi im. 


- Nào, cho anh Đỗ Xanh ăn với chứ, gói to thế cơ mà! – Tôi bảo nó.

- Không, anh Đỗ Xanh ăn chữ no rồi, không cho ăn nữa. - Đỗ Trắng giảy nãy rồi ôm gói bim bim chạy vút ra một chỗ.

       Tôi cười nhẹ lắc đầu, khi bị lạc nó nghĩ đến ai mà bây giờ đã quay ngoắc một trăm tám mươi độ rồi. Người anh nhìn về hướng em trai cũng lắc đầu hết thuốc chữa. 

- Thằng bé có vẻ quý em nhỉ?

- Ôi! nghịch chết ý, lâu rồi em không có chơi với trẻ con!

- Haha, thì nó lâu lắm mới có người chơi cùng mà – Anh vui vẻ khẳng định. Dù được dạy phải cần thận với người lạ chứ vẫn hồn nhiên vui chơi lắm, nó có khả năng nhận ra ai tốt ai xấu để chơi đấy. Cảm ơn em đã chơi với nó, không thì anh cũng chẳng biết phải làm thế nào để trông nó trong cái thời gian gấp rút này!
       Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn xuống quyển sách trên tay anh đang cầm. Có lẽ cái mà nhóc Đỗ Trắng nói “ăn chữ” chính là những con chữ trong quyển sách kia. Hỏi ra mới biết anh Đỗ Xanh hơn tôi một tuổi, và chỉ còn hơn một tuần nữa là anh phải bước vào kì thi đại học. Vậy mà trong khi bao người đi ôn luyện thì anh vẫn đi bán chè phụ mẹ, rãnh rỗi lại ngồi đọc sách. Trong lòng tôi có chút gì đó nghẹn ngào, pha lẫn sự tủi hổ…
- Anh chăm học quá, chả bù cho em…
- Em cũng sắp lên 12 rồi còn gì! Trông đầy năng lượng thế này chắc hẳn phải học giỏi hơn anh nhiều. – Anh cười an ủi tôi.
- Không, năng lượng đó là chơi với Đỗ Trắng thôi… Em học kém lắm. Với cả em cảm thấy chả có mục đích hay động lực gì để học cả! – Tôi muốn nói nhiều, nhưng lại thôi. Dẫu sao người mới quen đâu thể cái gì cũng nói được.
- Em có vẻ dễ buồn và hay nghĩ ngợi nhỉ?
       Bằng cách nào đó tôi nhận ra tính cách của mình rất nhanh, có thể anh có khả năng hoặc tự tôi cho người ta thấy thế. Tôi không biết nói gì cả, đưa tay bấm điện thoại vu vơ như để lảng tránh. Chẳng ai muốn nói chuyện về những nỗi buồn đâu, tôi không nên nói làm gì nữa. Ấy vậy mà anh lại lên tiếng:
 - Em có biết cách để có động lực là gì không?
- Là gì vậy anh? – Tôi quay ra.
- Là đánh đối.
       Tôi ngẩn người, lại chẳng biết nói gì. Anh lại nhìn về phía Đỗ Trắng.
- Em phải chấp nhận đánh mất một điều gì đó rất quan trọng nếu em không thành công. Điều anh đánh đổi chính là nụ cười của thằng bé. Nếu anh không cố đi học, không cố làm việc thì thằng bé có thể vui vẻ được như thế kia bao lâu nữa? Nghĩ đến điều đó, anh tự nhủ mình phải cố gắng hơn. Bố anh mất sớm, mẹ anh đã bán chè bao năm nay để mong anh ăn học đầy đủ, anh thà cố hết sức còn hơn để mẹ ốm, mẹ buồn.
- …
- Có thể em chưa cảm nhận được điều đó, nhiều người khi bố mẹ buồn cũng không để ý đâu. Chỉ đến khi không còn gì cả mới nhận ra được. Nhiều lần anh muốn bỏ nhà đi cho rồi vì thiếu thốn quá, nhưng bỏ đi chưa được nửa ngày thì bị cướp giựt trên đường phá quấy, bản thân không còn một đồng nào mà chúng nó còn gây sự. Chạy về nhà nhìn mẹ lo lắng hỏi con có sao không mà xót lắm! Ra đường chỗ nào cũng nguy hiểm, chẳng nơi đâu an toàn bằng nhà. Nói vậy không có nghĩa là ngồi thui thủi trong nhà, động lực của anh chỉ để về nhà thôi, mình cố gắng , mình bình yến, những người yêu thương cũng bình yên. Trưởng thành là phải học cách chấp nhận, chấp nhận những kết quả từ quyết định của bản thân mình đã đánh đổi lấy nó.
       Tôi lặng người, phải một lúc sau tôi mới có phản ứng. Những lời nói chân thành ấy khiến tôi nhói đau, tôi không hình dung rõ được tại sao lại đau, nhưng tôi thấy dường như mình đã bỏ quên quá nhiều điều bình dị để suy nghĩ đến những thứ xa xôi. Nhìn dòng người qua lại bên hồ, theo một hướng khác tôi không nhìn bằng nỗi cô độc vu vơ nữa, tất cả họ dù là mỗi người một việc, không ai giống ai, nhưng họ đều đang sống và mỗi người đều có vô vàn những mục đích khác nhau để duy trì cuộc sống. Có gì để mất đâu mà phải nghĩ là nó mất?
- Cố lên! 
       Nói xong anh mời tôi một cốc chè, nhưng có lẽ chẳng còn gì dịu mát hơn những tâm tư anh đã chia sẽ cho tôi. Chỉ một câu “Cố lên” cũng khiến cảm xúc mình thật khác. Anh không hỏi hay muốn tôi phải nói ra nỗi niềm của riêng mình, nhưng cách anh trò chuyện với tôi cứ như tôi đã giải bày hết ra và anh hiểu hết từng dòng tâm trạng của tôi vậy.  Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái đến thế. Tôi lại bắt đầu muốn về nhà, bắt tay vào những bài học đã bị bỏ dở dang, lập ra những hoạch định cho mỗi tuần, note  lại những thứ quan trọng phải giải quyết mà tôi đã từng bỏ lơi, được ăn một bữa cơm có bố mẹ bên cạnh, mở tivi xem hoặc hoặc nói chuyện gì đó về một ngày sắp quá. Mọi thứ đơn giản và lúc nào cũng đẹp.

Rồi cũng đến ngày tôi không còn thấy xe hàng chè quen thuộc nơi đấy nữa. Đã biết trước nhưng vẫn thấy hụt hẫng và trống rỗng vô cùng. Tôi nhớ những lời nói chân thành và ám áp của anh Đỗ Xanh, nhớ nụ cười tươi rói tinh nghịch của nhóc Đỗ Trắng giờ đã ở nơi nảo? Tôi không biết được, không phải ai cũng may mắn gặp lại người khiến mình thay đổi như thế. Tôi vẫn phải tự mình thay đổi, tự mình lựa chọn bước đi. Tôi sẽ phải bận rộn hơn, không chỉ đi học ôn luyện mà còn tham gia những buổi vui chơi, hoạt động thể thao, tình nguyện ,… cùng bạn bè. Dù không có gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ cười và sẽ cố gắng bởi nếu tôi không làm được thì tôi sẽ thua kém bản thân tôi.
Dù đã vui, nhưng tôi vẫn thấy thiếu điều gì đó. Hằng ngày tôi vẫn tranh thủ thời gian rỗi của mình để đi dạo quanh hồ, đến nơi đó để tìm những bóng hình đó. Rồi một ngày kia tôi nhìn thấy một hàng chè gần cái ghế đá được rất nhiều người đến mua. Đúng là cái xe ấy rồi, nhưng người bán lại là một phụ nữ. Trông bà hơi mệt mỏi nhưng cười rất tươi, tất bật vui vẻ bán chè phục vụ mọi người. Có gì đó ấm áp thật đấy, người ta bình yên thì mình cũng bình yên.


       Bỗng một cái bóng nhỏ nhắn thân quen từ đâu chạy vụt tới hàng chè: 

- Mẹ ơi! Anh Đỗ Xanh đỗ đại học rồi! …

Hết
Gốc : Trà Meo

Cover: KS – Bách Diệp Thành 



Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

Học Làm Một Người Bạn Tốt

Ai ơi nhớ lấy câu này

Tình bạn là mối duyên thừa trời cho

Có một người bạn tốt để rồi hằng ngày cùng nhau sẽ chia vui buồn, cùng nhau vượt qua những lúc khó khăn, thử thách, được cùng nhau tâm sự những tâm tư tình cảm trong cuộc sống quả thật là một điều rất hạnh phúc. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi mình rằng làm thế nào để trở thành một người bạn tốt và hoàn hảo trong mắt bạn mình, cũng như hiểu được cách đồng hành cùng người bạn đó khi khó khăn ập đến? Bài viết này với một vài ghi chú sẽ mách nhỏ giúp bạn, cùng giành ra ít phút để trải nghiệm thử nhé.

          Đặc điểm chung ở một người bạn tốt.

          Điểm chung ở một người bạn tốt là cho dù bạn có chuyện gì họ cũng không đánh giá bạn, luôn cười cùng bạn, luôn ủng hộ bạn, kề bên làm cho bạn cảm thấy thoải mái và sẽ im lặng an ủi bạn khi bạn khóc. 

          Học cách lắng nghe.

          Đây là điều khá quan trọng trong cách giao tiếp với mọi người cũng như với người bạn của mình. Hãy cố gắng hiểu mọi tình huống theo quan điểm và góc nhìn của người bạn đó, nên thường xuyên chú ý vào đối phương khi họ đang trò chuyện cùng mình. Lắng nghe câu chuyện một cách tự nhiên nhất, đôi khi nên đối thoại một vài câu hỏi sẽ giúp tạo cảm hứng cho người bạn của mình hơn trong từng lời kể. Nếu đó là một câu chuyện buồn, hãy tỏ ra đồng cảm với họ và chỉ nên im lặng kề bên vì đơn giản họ chỉ muốn cần một ai đó để tâm sự và lắng nghe mà thôi.

          Nắm bắt mọi vấn đề về người bạn.

          Hãy là người sâu sắc luôn nhận ra những bận tâm mà người bạn đang mắc phải, cũng như các vấn đề sức khỏe mà người bạn của mình đang mang trong người. Quan tâm đến những gì họ đang trải qua sẽ cho thấy rằng bạn thực sự quan tâm đến những diễn biến trong cuộc sống của họ.

          Học cách đặt câu hỏi.

          Nhận ra các vấn đề mà người bạn của mình đang mắc phải nhưng hãy đừng vội vàng hấp tấp, điều đó có thể sẽ làm họ cảm thấy không thoải mái, đồng thời không tạo được cảm hứng và lòng tin cho họ để chia sẽ  khi muốn tự ôm chuyện buồn một mình. Vì thế hãy khôn khéo tạo ra những cuộc trò chuyện xã giao và “tổ lái” một cách tự nhiên nhất về vấn đề nan giải của họ. Việc này sẽ khiến đối phương giảm nhẹ đi phần nào vấn đề của mình, bớt áp lực, giúp họ nhẹ nhõm hơn khi nói ra với bạn, đặt niềm tin nơi bạn nhiều hơn.

          Giải tỏa cảm xúc.

Khi thân với nhau, hiển nhiên bạn có thể tạo nên sự khác biệt to lớn trong mối quan hệ của mình bằng cách cho họ biết họ quan trọng với bạn như thế nào. Bạn có thể thể hiện việc đó bằng cách đưa người bạn của mình đi ăn, khao họ uống trà sữa chẵn hạn, sẵn sàng có mặt khi họ cần bạn. Nếu như cả hai đều tinh tế thì bạn và đối phương sẽ nhận ra mối quan hệ của hai người, là một phần của nhau trong cuộc sống, chơi với nhau không toan tính, rồi dần dần sẽ thấu hiểu nhau hơn.

Lòng tin và giữ bí mật.


Lòng tin có lẽ là điều quan trọng nhất trong các mối quan hệ và trong tình bạn cũng không ngoại lệ. Đã là một người bạn tốt hãy xem vấn đề của đối phương cũng chính là vấn đề của mình, giữ bí mật cho họ cũng chính là giữ bí mật cho mình bởi họ đã đặt niềm tin vào bạn. Bản thân một người sẽ luôn có những hoài nghi, việc đặt niềm tin vào một ai không phải là chuyện dễ dàng, vì thế khi họ nói họ tin bạn, làm ơn đừng để họ phải hối hận vì điều đó. Hãy luôn nhớ rằng: có được lòng tin đã khó, giữ được lòng tin còn khó hơn.

Có nhiều ý kiến cho rằng việc trở thành bạn tốt đối với người khác là chuyện khá dễ dàng.Tuy nhiên, đôi khi bạn có thể sẽ gặp khó khăn trong việc xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp nếu cả hai bên có vẻ như không hợp nhau. Trước tiên hãy luôn là một người bạn tốt và rồi sau đó bạn sẽ có những người bạn tuyệt vời hơn.

Hãy là một người bạn tuyệt vời trong mắt đối phương, bạn nhé!



Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Tuổi Thanh Xuân Của Chúng Ta

Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ, chơi không học thấy khỏe hẳn ra.

Tuổi thanh xuân chúng ta thường hay mơ mộng về những hoài bão lớn lao, cùng nhau bàn về lí tưởng sống, vạch ra những tương lai đầy mơ mộng và cho rằng cứ cố gắng nỗ lực là có thể thực hiện được những ước mơ. Nhưng, chúng ta lại không biết được rằng bản thân mình chỉ là một mảnh thiên thạch nhỏ bé đang dần xoay nhẹ trên quỹ đạo mong manh của cuộc đời. Không gian ấy được xem là vĩ độ và kinh độ chính là thời gian, chỉ cần một sự dao động nhẹ của môi trường xung quanh cũng khiến ta đi lệch khỏi quỹ đạo mong muốn.


  Hầu hết tất cả chúng ta đều đã trải qua những rung động đầu đời tuổi xanh xuân nồng nhiệt. Tuổi thanh xuân, quãng thời gian đầy sóng gió, khoảng thời gian mà ta tự đặt ra hàng vạn câu hỏi cho bản thân. Chúng ta thật sự không biết bản thân mình là ai, bản thân thật sự muốn gì, có đã thật lòng yêu ai chưa? Để rồi thời gian lặng lẽ vụt trôi, bất giác ta trưởng thành và thứ nhận lại được là những lần ly biệt tiếc nhớ. 

Tuổi thanh xuân chứa đầy những điều ta không biết, cũng giống như khi làm bài trắc nghiệm vậy, trang giấy trắng có quá nhiều điểm chọn khiến ta không biết phải điền gì vào đó, suy nghĩ mãi cũng không có đáp án chính xác cho những ô trống. Rồi lại sinh ra những nỗi sợ, nỗi sợ đối với kết quả từ người cầm đáp án, nỗi sợ từ hàng hằng các kết quả khác nhau của mỗi người. Chính xác hơn thì kết quả đó là cuộc đời sau này đến từ sự chọn lựa của chúng ta và các kết quả khác nhau của những người khác đó chính là con đường mà họ đã chọn. Tuổi thanh xuân luôn có những kì thi đầy căng thẳng như vậy đấy.
Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn mình lớn thật nhanh, ước ao được bỏ đi thật xa, thật xa. Thanh xuân ta luôn nghĩ thế giới bên ngoài thật đáng để bước đến, ta sẽ được tự do làm những gì mình thích, được tự do đi đâu lúc nào mình muốn cũng không ai phàn nộ , được có thêm những người bạn mới khắp nơi. Cứ ước sao thời gian trôi thật nhanh để mình mau lớn, để được thoát khỏi bố mẹ. Để rồi khi bản thân ta trưởng thành lúc nào cũng không hay, khi đấy lại một lần nữa ước muốn mình được trở về những tháng ngày mơ mộng. Trưởng thành rồi mới nhận ra cuộc sống đâu được đẹp đến thế. Những thử thách cam go của cuộc đời chợt ập đến, thời gian bay nhảy khi xưa ta mơ ước bỗng chốc thu hẹp lại. Những bất công ngang trái đã bắt đầu hiện diện. Chợt nhận ra những người bạn mới đến đôi khi chỉ vì một mục đích nào đó, đến khi không cần ta nữa thì họ cũng chẵn còn lý do gì để ở lại, bạn bè mới, đến nhanh nhưng cũng ra đi rất nhanh. Áp lực cứ thế vùi dập tinh thần khiến ta mệt mỏi và kiệt sức, lúc đấy gia đình sẽ luôn là nơi chờ đón ta trở về. Những lời phàn nàn của cha mẹ khi xưa đã không còn nhức đầu và mỏi mệt như trước, lại trở thành niềm vui khi ta biết họ vẫn còn mạnh khỏe. Những câu mắng chửi đầy tình cảm, xuất phát từ tấm lòng yêu thương chân thật, không gai góc, không ẩn ác tâm như cuộc đời đã vùi dập ta. Nhận ra mỗi lúc được quây quần cùng gia đình lại ấm cúng và hạnh phúc hơn rất nhiều những buổi tiệc xa hoa cùng bạn bè.
Tuổi thanh xuân giống như một hộp quà lưu niệm nhỏ mà cuộc đời đã ban tặng, mỗi hộp quà chứa đựng những món quà khác nhau dành cho từng đối tượng khác nhau. Tuổi thanh xuân rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có quá khứ và kỉ niệm sẽ luôn còn mãi trong tâm trí con người. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có riêng một hồi ức đẹp đẽ, vô tận. Hãy xem đó chính là món quà mà cuộc đời đã dành tặng cho chúng ta.

Tuổi thanh xuân như một cơn mưa rào, cho dù bạn đã bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy… một lần nữa.

KS.Bách Diệp Thành